Nó chộp lấy một cây vải ở trên sàn nhà, hung hăng quất vào người thủ vệ xui xẻo, bạo lực đánh tan cơ thể nó.
Thủ vệ xui xẻo bị đánh tan, cơ thể dần dần khép lại, thoạt nhìn trông như bất tử.
Người sói liếm môi một chút, thực lực tên này không mạnh nhưng lại rất khó chơi, một khi bị nó đụng trúng thì rất có thể sẽ xảy ra chuyện tồi tệ.
Một tên đánh không chế như vậy không phải là vô địch à?
Không, không có khả năng vô địch.
Người sói hít hít mũi, sau đó chăm chú nhìn vị trí ẩn núp của Lý Đại Trang, khứu giác của người sói so ra còn mạnh mẽ hơn cả Vampire!
Quả nhiên, tên thủ vệ xui xẻo này là thứ bị người khác điều khiển, kẻ địch chân chính của nó chính là tên lính bài tây đang trốn ở bên kia!
"Thứ thấp kém cũng dám đánh lén bà ngoại đây à, xem tao xé xác mày ra!" Vừa mắng, người sói vừa lao nhanh về phía Lý Đại Trang.
Bạch Tiểu Mật ở cách đó không xa nhìn thấy người sói phẫn nộ đùng đùng chạy về phía Lý Đại Trang, khóe miệng hơi nhếch lên, có người giúp cô dẫn dụ thiên địch đi, đây là chuyện không thể nào tốt hơn được nữa.
Bạch Tiểu Mật vừa định nhân cơ hội này nhấc chân bỏ chạy thì bên tai truyền tới âm thanh lạnh lùng của Ôn Văn: "Tới giúp cậu ta!"
Lúc này Ôn Văn đã bố trí xong xuôi, thành công trồng xiềng xích vào trong cơ thể thực hủ yêu, đồng thời thả nó ra ngoài.
Thực hủ yêu không có năng lực tư duy, cho dù đã trồng xiềng xích thì Ôn Văn cũng không có cách nào bảo nó làm việc giúp mình.
Có điều Ôn Văn không cần nó hành động, nó chỉ cần an tĩnh làm vật biểu tượng là được.
Ôn Văn đào một cái hố ở bên ngoài thị trấn Cổ Tích, chôn thực hủ yêu vào đó, với thể chất của nó, có chôn ba đến năm ngày cũng không chết được.
Sắp đặt xong, cho dù Ôn Văn thật sự bị nhốt trong thị trấn Cổ Tích không thể ra ngoài thì cũng có thể thông qua trạm thu nhận làm trung chuyển, từ vị trí của thực hủ yêu để thoát ra ngoài!
Đây chỉ là bắt đầu, sau này khi có thời gian, Ôn Văn sẽ phân tán quái vật trong tay mình tới các nơi trên thế giới, như vậy anh có thể nháy mắt xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào.
Lúc anh trở lại thì tình huống của Ôn Văn đã không còn khẩn cấp nữa rồi, vì thế Ôn Văn dự tính quan sát thêm một chút rồi nói.
Có điều cho dù Bạch Tiểu Mật không gặp nguy hiểm thì một đường lui cũng rất cần thiết.
Nghe thấy mệnh lệnh của Ôn Văn, Bạch Tiểu Mật bối rối một chút, hai chân đạp một phát, dùng tốc độ cực nhanh vọt về phía người sói.
Nếu dựa theo tính cách của Bạch Tiểu Mật, cô khẳng định không muốn giúp đỡ Lý Đại Trang.
Nhưng nghĩ tới khi vi phạm mệnh lệnh của Ôn Văn, cảm giác đau đớn đớn thấu xương đó, cô lại cảm thấy hoảng sợ cực độ.
Lúc này mục tiêu của người sói chính là Lý Đại Trang, hoàn toàn không ngờ bé thỏ run rẩy ở trước mặt hắn lại dám quay lại đánh mình.
Hôm nay, con thỏ này đừng hòng sống sót thoát khỏi tay hắn!
Bạch Tiểu Mật bị người sói liếc mắt một cái, bị dọa tới xù lông nhưng vì mệnh lệnh của Ôn Văn, cô chỉ có thể dũng cảm đối mặt với người sói này.
Mà Lý Đại Trang ở một bên nhìn thấy người sói phẫn nộ đùng đùng lao về phía mình thì chỉ cảm thấy mình không sống được bao lâu nữa.
Nhưng khi thấy cô gái đáng yêu kia lao tới cứu, Lý Đại Trang cũng dồn hết can đảm, sao cậu có thể nhìn một cô gái lao ra đánh kẻ khả nghi mà mình thì lại không làm gì cả chứ!
Lúc Lý Đại Trang cố gắng điều khiển, thủ vệ xui xẻo chỉ mới ngưng tụ lại được một nửa chợt nhào tới ôm lấy bắp đùi người sói.
Người sói nhìn thấy mình bị một thứ bẩn thỉu như vậy ôm lấy thì tức tới sùi bọt mép, tung vài quyền đánh tan cơ thể thủ vệ xui xẻo, lần này muốn hợp lại chỉ sợ cần phải tốn một khoảng thời gian khá lâu.
Nhưng trong lòng người sói chợt có dự cảm xấu, tuy nó đã đánh tan thủ vệ xui xẻo nhưng lại cảm giác mình tựa hồ đã nhiễm phải thứ gì đó không tốt.
"Giải quyết hai tên này xong thì tới tìm cô bé quàng khăn đỏ xem thử một chút."
Sau khi quyết định xong, người sói vọt tới chỗ Bạch Tiểu Mật, đối mặt với tấn công của người sói, Bạch Tiểu Mật nhảy phốc tới thân cây ở bên cạnh, muốn kéo dài thời gian.
Người sói bị chọc giận cũng không quan tâm tới chuyện giữ gìn hoàn cảnh trong trấn, trực tiếp một cước đá vào thân cây, muốn đạp đổ cái cây này.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, một cú này của nó đạp trúng phần hốc cây bị sâu mọt ăn rỗng, cắm vào bên trong!
Một chuyện mà bình thường có xác xuất cực kỳ nhỏ sẽ xảy ra, cứ vậy lại xảy ra!
Người sói phẫn nộ gào thét, nó sử dụng sức mạnh muốn rút chân ra khỏi gốc cây nhưng lại làm cây bị gãy, nhưng thân cây lại ngã về phía hắn!
Một nhánh cây nhọn hoắt ghim thẳng vào lồng ngực người sói, làm nó phát ra tiếng kêu đau đớn, nhưng mức độ này chưa đủ để làm nó bị thương, da của nó không thể bị chút chuyện ngoài ý muốn này đâm thủng, nhưng bây giờ nó đang chiến đấu với Bạch Tiểu Mật!
Bạch Tiểu Mật thấy có cơ hội liền ở trên cây hung ác giẫm một phát, cành cây nhọn cộng thêm sức giẫm của Bạch Tiểu Mật, trực tiếp đâm thủng một lỗ máu trên ngực người sói!
Nhưng người sói không hổ là quái vật có sức lực mạnh mẽ, mặc dù bị thương nhưng không phải tổn thương trí mạng, ngược lại nó lại càng điên cuồng hơn, thú dữ bị thương chính là lúc nguy hiểm nhất!
Nó dùng sức mạnh khổng lồ trực tiếp đập nát thân cây khô, sau đó vác một khúc cây điên cuồng xông về phía Bạch Tiểu Mật.
Lúc này mắt nó đã đỏ ngầu, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải giết chết Bạch Tiểu Mật!
Người sói to lớn giống như một con trâu hoang nhắm về phía Bạch Tiểu Mật, lần này Bạch Tiểu Mật đã không còn đường chạy, cho dù cô rất linh hoạt nhưng đối mặt với một con quái vật sói có cấp bậc mạnh hơn mình thì không thể nào tránh được.
Nhưng ngay khi đó, ngoài ý muốn lại một lần nữa xảy ra, chân người sói đạp hụt một phát rồi té lộn nhào ngay trên đất bằng!
Lúc này nó đang dốc hết toàn lực phóng tới, sau khi bổ nhào xuống đất thì trực tiếp làm cái cây nó vác theo đâm vào trong ngực, xuyên thủng ra sau lưng!
Lần này cho dù có sức lực dồi dào cỡ nào cũng chỉ có thể quỳ rạp dưới đất mà kéo hơi tàn.
Bạch Tiểu Mật kinh ngạc nhìn người sói, cô không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vì sao người sói mạnh mẽ này đột nhiên lại mắc phải một loại động tác hài hước như vậy, tự mình đẩy mình vào đường cùng?
Hiện giờ người sói vẫn còn hơi thở, không muốn để nó có cơ hội tro tàn lại cháy, Bạch Tiểu Mật trực tiếp nhảy lên hung ác giẫm vào đầu nó, giống như máy đóng cọc, gắng gượng ghim đầu người sói xuống đất, lúc này người sói mới hoàn toàn không còn hơi thở.
Bạch Tiểu Mật không cảm thấy gì, chỉ cảm thấy mình may mắn giết chết được một tên người sói.
Nhưng thông qua thị giác của Bạch Tiểu Mật quan sát cuộc chiến này, Ôn Văn nhìn mà lạnh sống lưng.
Anh hiểu rõ, người sói chết vì năng lực của thủ vệ xui xẻo, lúc thủ vệ xui xẻo ôm lấy chân người sói thì kết quả đã được định sẵn rồi.
Nếu như khi đó người sói thối lui, cẩn thận sống hai ngày thì có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm tới tính mạng.
Nhưng nếu nó dám chiến đấu trong tình huống đó thì những tai nạn ngoài ý muốn trong khi chiến đấu cũng đủ để giết chết nó!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo